Hạnh phúc nhất với tôi là mỗi sáng được anh đánh thức dậy bằng những cái thơm nhẹ và khi mở mắt ra tôi được nhìn thấy gương mặt đang mỉm cười của anh.
Bạn Phạm Phương Dung chia sẻ: Chúng tôi quen biết nhau khi tôi là sinh
viên đại học - một cô học trò rất hồn nhiên và vô tư lự. Còn anh xuất
hiện trong cuộc đời tôi với tư cách là giáo viên chủ nhiệm lớp - một
thầy giáo mà hơn trò vỏn vẹn chỉ có 2 tuổi, ấy thế mà lúc nào cũng mang
dáng vẻ đạo mạo và chỉn chu của nghề nhà giáo.
Người ta nói yêu nhau là cái duyên, lấy nhau là cái nợ. Sau 3 năm tôi
đã tốt nghiệp, đúng lúc ấy cái "duyên" cái "nợ" nó mới vồ lấy tôi và cả
anh nữa. Thế rồi chúng tôi cùng nhau trải qua một vài biến cố của cuộc
đời, có những nụ cười và cũng có cả những giọt nước mắt. Cuối cùng chúng
tôi cũng đã có một kết thúc hạnh phúc trong sự hân hoan của 2 bên họ
hàng gia đình.
Hạnh phúc nhất với tôi là mỗi sáng được anh đánh thức dậy bằng những
cái thơm nhẹ, được vuốt ve mái tóc, và khi mở mắt ra tôi được nhìn thấy
gương mặt đang mỉm cười của anh cứ như anh đã ngắm nhìn con mèo lười của
anh từ lâu lắm rồi vậy.
0 nhận xét: